Tình Đời
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Cả nhà thương nhau (1) !

Go down

Cả nhà thương nhau (1) ! Empty Cả nhà thương nhau (1) !

Bài gửi by thutrang Sat Oct 15, 2011 9:59 pm

Cả nhà thương nhau (1) ! 1295961538_HanhPhuc_huyhoa_info

Ngày anh gặp chị tại công ty một người bạn, ngay cái nhìn đầu tiên, anh đã tin rằng chị sinh ra là để dành riêng cho anh. Sau một năm theo đuổi, chị nhận lời làm vợ anh.

Ở tuổi 30, anh có sự nghiệp phát triển, cuộc sống ổn định, cô vợ kém anh sáu tuổi hiền lành, xinh xắn, nhiều người ghen tị. Sống với nhau, anh càng biết mình không chọn sai. Chị giỏi giang, hiểu biết và nhất mực yêu anh. Hạnh phúc hẳn sẽ trọn vẹn hơn nếu nhà anh có thêm tiếng cười trẻ con như bao gia đình khác. Đằng này, sau 4 năm, anh chị vẫn không có đứa con nào. Lúc đầu, cứ nghĩ do muộn con và thích thuận theo tự nhiên, anh chị cũng không để ý. Đến khi gia đình hai bên bóng gió nhắc nhở, anh chị mới quan tâm.

Một đêm, chị đề nghị anh đến bác sĩ với chị. Chị rụt rè nói đã đi khám và bác sĩ bảo chị hoàn toàn khoẻ mạnh để thực hiện thiên chức làm mẹ. Đối với một người đàn ông, không gì khổ sở hơn là đụng đến cái vấn đề tế nhị ấy, nói chi đến bác sĩ nhưng thương chị, anh quyết định đi. Hôm nghe bác sĩ nói kết quả kiểm tra, anh gần như muốn té ngã dù đang ngồi vững trên ghế. Anh bị vô sinh do di chứng căn bệnh quai bị mắc phải khi còn nhỏ. Dù anh vẫn là người đàn ông đúng nghĩa trong đời sống vợ chồng.

Rời khỏi bệnh viện, anh đi thẳng về văn phòng, khóa chốt cửa và ngồi rít thuốc liên tục. Hết giờ làm việc, thay vì về nhà như thông lệ, anh đi thẳng tới quán bar. Gần sáng mới về và bắt gặp chị ngủ gục ngay bên bàn ăn trong nhà bếp. Sau đó, chị không hề hỏi hay nhắc gì về vấn đề xét nghiệm nhưng anh biết rõ chị vốn là người tinh tế xưa nay. Mây đen bắt đầu phủ xuống tổ ấm của anh. Khi ai vô tình hỏi đến con cái, anh nghe như mình đang là kẻ tội đồ.

Một hôm, tình cờ tới đón chị sau giờ làm việc, anh bắt gặp cảnh chị đang chơi đùa, nựng nịu một đứa bé, con của đồng nghiệp, trong anh nổi lên suy nghĩ tự ti là tại sao chị phải thiệt thòi nhiều như vậy khi sống với anh? Và anh đề nghị ly dị, mặc cho chị không đồng ý. Cuối cùng, để tránh né những giọt nước mắt và cái lắc đầu cương quyết của chị. Anh lấy cớ muốn học nâng cao, đăng ký một chương trình du học hai năm và đi ngay mà không màng phản ứng của chị.

Hơn một năm trôi qua, anh chẳng thèm liên lạc, thậm chí không nghe điện thoại của chị. Sau những giờ học và làm việc, anh vùi đầu vào bia rượu để xóa đi nỗi nhớ về vợ. Đêm hôm đó, sau một trận nhậu cuối tuần với bạn bè, anh lái xe về chỗ ở khi kim đồng hồ chỉ gần ba giờ sáng. Anh gặp chị đang tựa đầu trên cái vali dựa vô cánh cửa phòng anh ngủ ngon lành. Ánh đèn đường hắt vào gương mặ̣t xanh xao, đầy bụi đường của chị. Anh không cầm lòng được ôm lấy chị. Chị tỉnh giấc, anh "nghe" nước mắt chị ướt vai áo mình, chị nói trong tiếng nấc:
- Con cái chỉ là một phần hạnh phúc, không phải yếu tố chính để có hạnh phúc. Em không cần con cái gì hết, không có, em cũng không sao. Nhưng không có anh, em không có hạnh phúc và không biết sống ra sao? Xin anh đừng làm khổ nhau nữa, đừng bỏ em.

Anh siết chặt chị hơn và gật đầu...



Bốn năm nữa lại trôi qua, anh và chị vẫn sống hạnh phúc. Không bận bịu con cái cũng có cái thú vị của nó, hai người cứ như vợ chồng son, đi đâu cũng có nhau. Nhiều lần, anh và nhiều người gợi ý chị hay là nhờ đến y học hoặc xin con nuôi. Chị nói cả đời chị chỉ sinh con của anh mà thôi, nếu trời không cho thì chị đành chịu. Con nuôi, chị chưa nghĩ đến, cứ thong thả. Chị sợ anh buồn, sợ khơi gợi vết tự ái trong anh. Anh càng yêu thương chị hơn. Cách sáu tháng trước, chị nói với anh, phải đi công tác một tuần. Sau khi chị đi, một lần, vào buổi ăn trưa ở quán cơm văn phòng quen thuộc, anh gặp Loan - cô nhân viên của công ty chị. Loan nhanh nhẩu tới chào anh và hỏi:
- Chị khoẻ chưa anh? Thiệt ngại quá, không qua thăm chị được, tại ngoại em dưới quê bệnh. Em cũng mới đi làm hôm nay nên mới biết chị xin nghĩ phép dưỡng bệnh. Anh về nói giúp giùm em gởi lời hỏi thăm chị.

Anh thoáng nhíu mày nhưng vẫn cười cảm ơn Loan như không có chuyện gì. Sau khi chị về, anh cũng muốn hỏi nhưng vốn tin tưởng và tôn trọng chi,̣ anh cho qua. Anh nghĩ hẳn chị cũng có những góc riêng cần tôn trọng. Một đêm khuya, anh giật mình thức dậy không có chị nằm bên cạnh, chờ khá lâu vẫn không thấy chị. Lo sợ không biết có chuyện gì không, anh đi nhẹ xuống nhà dưới tìm chị. Anh thấy chị đang ngồi trong góc bếp nói điện thoại, khi thấy bóng anh, chị vội cắt ngang cuộc điện thoại nhưng anh vẫn nghe kịp một câu: "Con nó vẫn khoẻ, yên tâm đi .Ừ thì đang cố thu xếp...".

Anh hơi thấy lạ bởi chị xưa nay không có tính lén lút như thế. Thời gian sau đó thì chị như trở thành con người khác. Có lúc anh thấy chị ngồi nhìn giọt mưa trót cả tiếng đồng hồ trong im lặng. Nhiều lần anh gọi chị đến lần thứ ba, chị mới giật mình nghe thấy, giống như chị đang thả hồn đi nơi nào đó. Một buổi tối vào bốn tháng trước, khi anh chị đang ngồi ăn cơm, tiếng điện thoại chị reo, sau khi nghe xong, mặt chị hốt hoảng, chị nói vội với anh:
- Em có chuyện riêng cần phải giải quyết ngay, khi về em sẽ giải thích sau.

Khi anh còn chưa hiểu chuyện gì thì chị đã mở tủ lấy tiền, quần áo và đi ra khỏi nhà ngay trong đêm trước đôi mắt ngỡ ngàng của anh. Dù anh không nghe rõ được nội dung của cuộc điện thoại nhưng anh vẫn loáng thoáng biết được đó là giọng một người đàn ông. Anh là chồng của chị kia mà, anh cũng có quyền biết về những vấn đề liên quan đến vợ của mình. Anh vào phòng và lục tìm hóa đơn điện thoại, chẳng khó khăn gì để anh nhận ra một số điện thoại chị gọi liên tục trong những tháng qua. Anh bật máy, chuông đổ và đầu dây bên kia giọng một người đàn ông:
-A lô... Hùng nghe đây. Xin lỗi ai vậy.... Alô...

Anh gập điện thoại lại, ngồi thừ ra trên ghế. Làm vợ chồng với nhau mười năm, anh không muốn nghi ngờ chị nhưng cũng không làm sao xóa áng mây đen tối trong đầu anh. Lẽ nào chị như thế mà tại sao không chứ? Thôi thì cứ chờ chị về xem sao.

Ngày chị về, không chỉ một mình, phía sau chị còn có một cái bóng nhỏ lấp ló. Chị nói với anh:
- Đây là con em... À mà không, con em xin. Bé được bốn tuổi mấy, tên Tiến. Em hy vọng anh không phản đối và thích bé.
Không màng đến vẻ mặt đăm chiêu và chờ câu trả lời của anh. Chị xoay qua đẩy bé ra phía trước và giục nó:
- Gọi ba đi con...
Anh nhìn thẳng chị. Chị xoay mặt tránh tia mắt anh, còn thằng bé con lí nhí:
- Ba...

Anh nhìn vào nơi phát ra tiếng gọi. Một thằng bé hơi gầy gò, có vẻ nhút nhát nhưng nó có một đôi mắt và cái mũi giống chị như tạc, sóng gió nổi lên trong anh. Sau ngày đó, chị gần như quên hẳn anh hay cố quên anh cũng không chừng. Chị biết rõ anh không thích thằng bé và thậm chí có ác cảm. Chị vẫn phớt lờ, lo thủ tục cho bé đi mẫu giáo, chị bận rộn đưa đón, lo chăm sóc từ miếng ăn, giấc ngủ. Anh hình như trở thành cái bóng trong ngôi nhà. Mà anh có ở trong nhà đâu chứ, anh cũng đi tới tối mịt mới về bởi anh không muốn thấy chị và thằng nhỏ. Không muốn thấy vào buổi cơm cứ "mẹ mẹ, con con". Từ ngày có Tiến, thậm chí chị không cho anh hút thuốc ở trong nhà, chị nói sợ ảnh hưởng con, hóa ra ở cái nhà này, nó vẫn là nhân vật quan trọng hơn anh.

Buổi tối, chị ở lì bên phòng dỗ thằng bé ngủ. Bỏ mặc anh nằm suy nghĩ cay đắng, phải chi chị cứ nói thật là con chị, phải chi chị đừng dối gạt anh một cách sơ đẳng như vậy, anh nào phải thằng ngốc. Chỉ cần căn cứ theo tuổi thằng bé là anh hiểu ngay. Hèn chi hơn một năm, anh bỏ đi học chị mới đi tìm anh. Vậy mà chị bảo không cần con, hóa ra chị đã có sự tính toán từ những năm trước. Hẳn là sau cái ngày biết tin của bác sĩ về anh... Và đứa bé chắc chắn là tác phẩm trong cái năm anh vắng nhà. Anh đau khi phải sống cái cảnh này nhưng khổ nỗi, anh yêu chị, anh không thể rời xa chị nói chi đến chuyện ly dị.
Một ngày chị nói với anh:
- Em phải đi công tác ba ngày ở tỉnh, em biết là anh không thích bé Tiến nhưng phiền anh chăm sóc con, đưa đón bé giùm em, em sẽ nhanh về thôi. Em đã chuẩn bị thức ăn trong tủ lạnh và những gì cần thiết em đã ghi vào giấy sẵn.

Anh im lặng, cười chua chát, trong đầu anh suy nghĩ: ''Lại công tác, sao em không nói thẳng ra đi gặp người đàn ông của em. Thôi thì phải học cách mắt nhắm, mắt mở như những người đàn ông nhu nhược bị cắm sừng khác''. Mà thôi đâu cần ăn hết cái bánh mới biết nó không ngon cũng như đâu cần phải lột mặt nhau thẳng ra.
thutrang
thutrang
Admin
Admin

Tổng số bài gửi : 59
Join date : 03/10/2011
Age : 37
Đến từ : Đồng Nai

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết