Tình khúc
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Tình khúc
http://mp3.zing.vn/bai-hat/And-Draw-Hoa-Si-Gio-Hoa-Si-Gio-Ost/IW6Z8Z7W.html
Anh là Gió, em là Mây…
Anh là người luôn phiêu bạt và chẳng bao giờ muốn đứng yên tại một chỗ. Anh thích dịch chuyển và đưa tất cả mọi vẻ đẹp trên đời vào ống kính của mình. Anh luôn đi tìm cái mới lạ, độc đáo nhưng cũng chẳng bỏ lỡ bất cứ điều nhỏ bé, bình dị nào. Anh yêu cuộc sống này.
Em là người tĩnh lặng và có thể ngồi hàng giờ bên những quyển sách. Em thích ngồi cạnh cửa sổ và thích ngước nhìn bầu trời xanh trong, thu tất cả những vẻ đẹp vốn có của thiên nhiên vào đôi mắt long lanh ước vọng. Em luôn hài lòng với cuộc sống diễn ra trên những trang tiểu thuyết, trong những câu chữ nhẹ nhàng, sinh động. Em yêu thế giới này.
***
Anh là Gió, em là Mây… Nhưng sao hôm nay Gió không còn là Gió?
Anh nằm thiêm thiếp trên giường không biết được bao lâu rồi. Em cứ thế ngồi bên giường anh, cúi đầu đọc quyển tiểu thuyết dày cộm kê trên đùi, thi thoảng lại ngước lên nhìn anh. Anh vẫn ngủ.
- Vân à, con về nghỉ đi!- một người phụ nữ trung niên mở cửa bước vào phòng.
- Dạ. Con chào bác!- Vân cầm quyển tiểu thuyết đặt lên bàn rồi đứng dậy nhìn người phụ nữ ấy, khẽ cúi đầu chào rồi quay lại nhìn anh.- Anh Phong, em về nhé! Sáng mai em lại đến nghen.
Vân kẹp cái đánh dấu trang vào, gấp sách lại rồi cất vào chiếc cặp chéo của mình. Khoác áo khoác, đeo cặp cẩn thận, em nhìn người phụ nữ_mẹ anh mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
- Bác nhớ giữ gìn sức khỏe nhé! Mai con sẽ vào sớm ạ.
- Con cũng ráng giữ sức khỏe.- mẹ anh hiền từ nhìn em.- Mà mai, con ở nhà nghỉ ngơi cho lại sức, thư thả rồi vào cũng được. Bác không sao đâu mà.
- Dạ…- em định nói gì đấy nhưng rồi lại thôi, cúi đầu chào và bước ra cửa.- Con biết rồi ạ. Con chào bác con về.
Em không muốn nói những lời khách sáo, những lời từ chối. Bác nói sao em nghe vậy. Em không đến sớm nhưng cũng không ở nhà ngủ đâu. Em còn nhiều việc phải làm mà.
***
Anh là Gió, em là Mây… Mây cứ trôi lờ lững trên bầu trời chờ một cơn Gió ghé thăm.
Em cẩn thận lấy cái máy ảnh cơ nặng trịch từ trong túi ra, đeo vào cổ rồi bắt đầu hành trình đi tìm cái đẹp. Từ ngày anh nằm ngủ, mơ một giấc mơ yên bình, em đã cầm máy ảnh lên, thay anh đi khắp các ngõ hẻm trong thành phố Hồ Chí Minh ồn ào và náo nhiệt để tìm được những khoảnh khắc đẹp, những giây phút đắt giá. Trước khi quen anh, em không thích đi nhiều nơi, khám phá nhiều chỗ mà chỉ thích ngồi ở đâu đó mà tận hưởng vẻ bình yên của cuộc sống. Nhưng… anh đến, anh chỉ cho em cách chạy vượt lên, đón đầu cuộc sống. Những khoảnh khắc có một không hai được anh nâng niu đưa vào trong tấm ảnh. Anh đã chỉ cho em biết những hạt mưa nhảy múa trên mặt đường như thế nào, anh chứng minh cho em xem cánh đồng cỏ lau yêu cơn gió ra sao… Để rồi, em chợt giật mình nhận ra cuộc sống thực còn đẹp hơn trong tiểu thuyết.
Ô kìa! Ở một góc nhỏ nào đó trong công viên, một cậu bé đang mải ăn kem và lỡ tay để vuột mất một chùm bong bóng. Em khom người, đưa máy ảnh lên và trong tíc tắc, ánh mắt nuối tiếc nhìn theo chùm bóng bay của cậu bé đã được em thu vào trong pô ảnh. Kia nữa! Nụ cười ấm áp của một cụ già đang ngắm nhìn những đứa cháu vây quanh mình đòi nghe những câu chuyện thần tiên. Em khẽ nở một nụ cười.
- Này cô bé!- một giọng nói vang lên.
Em đứng thẳng người dậy, ngước nhìn người vừa có ý bắt chuyện với em, nheo mắt chờ đợi.
- Mình làm quen nhé! Anh tên Vũ. Em tên là gì?
Em mỉm cười khó hiểu rồi đưa tay lên ra tín hiệu câm. Người ấy bỗng chốc sững người. Em đưa tay lên vẫy và nhanh chóng lẫn vào đám đông.
***
Anh là Gió, em là Mây… Mây yêu Gió dù biết dẫu mai này, Gió có thể chẳng ở bên Mây mãi mãi.
Em ngồi xuống một băng ghế đá, khẽ đấm nhè nhẹ chân mình rồi đưa mắt nhìn xung quanh. Phố đã lên đèn. Ánh đèn vàng ấm áp, dìu dịu và ngập tràn hạnh phúc. Người người đi qua trước mắt em, tay trong tay hạnh phúc. Những đứa trẻ nô đùa vui vẻ rồi khi mệt mỏi lại chạy sà vào lòng bố mẹ. Bao nhiêu người hạnh phúc. Em ngồi đây một mình. Em thầm ghen tị. Em ao ước có anh bên em ngay lúc này nhưng không thể.
Có cơn gió cuối thu nào thổi đến. Lạnh. Em co người lại, lấy áo khoác từ trong cặp ra rồi khoác vào người. Dựng cao cổ áo nhưng sao vẫn thấy lạnh. Lạnh buốt. Em vòng tay tự ôm lấy mình và khẽ thở dài mệt nhọc. Em muốn đến bệnh viện thăm anh, muốn gặp anh ngay bây giờ. Nhưng trong một góc nào đó của con tim lí trí, em biết em còn việc phải làm thay anh.
“Em lạnh lắm à?”- một tờ giấy nhỏ với nét chữ nghiêng nghiêng, mạnh mẽ xuất hiện trước mắt em.
Em ngẩng lên. Là anh Vũ. Em khẽ lắc đầu rồi toan đứng dậy, tiếp tục cuộc hành trình của mình mà không quan tâm đến Vũ. Em là như thế. Em luôn thờ ơ với người xa lạ. Anh quen được em là một thử thách. Thử thách của định mệnh hay thử thách của tình yêu?
- Vì sao vậy?- Vũ nắm tay em kéo lại.- Vân à.
Em nhìn Vũ, ánh mắt hoảng hốt xen lẫn sự kinh ngạc.
- Em học cùng anh lớp tiếng Trung…
Em hít một hơi thật sâu, mỉm cười ngước nhìn Vũ rồi rút tay ra.
- Dạ. Em chào anh. Có chuyện gì không ạ?
- Anh chỉ muốn bắt chuyện với em thôi.- Vũ nhìn em, mỉm cười thân thiện.
- Vậy ạ? Em có chút việc phải đi rồi. Hẹn anh khi khác nói chuyện nhé!- em cười xa cách, nói.
Vũ khe khẽ gật đầu, định nói chuyện gì đó nhưng rồi lại thôi. Em cúi đầu thay lời chào, khẽ lách người tránh Vũ rồi bước thẳng về phía trước. Vũ nhìn theo em, câu hỏi cố nén trong lòng ban nãy đã bật ra ở đầu môi:
- Vì sao em không hỏi anh là đã biết tên em, mà vẫn giả vờ để làm quen với em kia chứ?
Em quay đầu lại, nhìn xoáy thẳng vào đôi mắt Vũ, lắc đầu chậm rãi rồi quay người bước đi tiếp.
***
Điện thoại anh báo có tin nhắn mới. Mẹ anh nhìn màn hình, khẽ thở dài rồi cầm máy đi sạc pin. Từ ngày anh gặp tai nạn, chưa một lần nào máy anh tắt nguồn cả. Bởi vì mẹ anh biết, hàng ngày đều có một người nhắn tin cho anh, đều đặn. Những tin nhắn ấy lưu đầy trong bộ nhớ máy, đong đầy những cảm xúc yêu thương và niềm hy vọng. Không biết bao giờ anh mới có thể tỉnh dậy để đọc những tin nhắn này đây? Mẹ anh không phải không muốn khuyên người ấy từ bỏ, mà bởi vì bao nhiêu lần khuyên, người ấy cũng chỉ im lặng lắng nghe và kiên nhẫn chờ đợi. Không bỏ cuộc.
***
Anh là Gió, em là Mây…
Sáng sớm, em vươn vai thức dậy. Một ngày mới lại bắt đầu.
Em với tay lấy điện thoại ở đầu giường, nhắn một cái tin nhắn quen thuộc vào số điện thoại thân thương. Em biết, sẽ không có bất cứ tin nhắn trả lời nào cả. Nhưng em vẫn muốn nhắn và em vẫn luôn mong chờ tin nhắn hồi âm, dù tất cả, chỉ là tia hy vọng rất mong manh.
Nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân, thay đồ rồi em lại khoác chiếc cặp chéo cùng cái máy ảnh và rảo bước xuống phố. Thành phố buổi sớm đẹp diệu kỳ. Một vẻ đẹp tươi mới, dịu dàng và quyến rũ. Em nheo mắt, ngắm góc phố này, nhìn con đường kia. Những gánh hàng rong băng nhanh qua biết bao con phố. Những cô cậu học sinh cất bước nhanh đến trường. Cuộc sống vội vã và hối hả. Nhịp sống nhanh như lớp lớp sóng xô. Em đưa máy ảnh lên, chuyên nghiệp thu vào ống kính của mình những hình ảnh bình thường của cuộc sống hàng ngày. Ngày nào cũng thế nhưng trong những tấm ảnh em rửa ra không có tấm nào trùng tấm nào; vì cuộc sống là luôn vận động, luôn biến đổi không ngừng. “Anh ơi, hôm nay trời đẹp lắm!”
Và người ấy là Mưa…
Vũ nhanh chóng thu vào ống kính của mình nụ cười hiếm hoi của em, hoặc giả đó là nụ cười thanh thản nhất của em mà Vũ từng bắt gặp. Em dịu dàng và trong sáng như một thiên thần trong câu chuyện cổ tích. Em bí ẩn như những áng mây trắng lững lờ trôi ngang bầu trời. Và như thế, áng mây ấy trôi vào cuộc đời Vũ. Không ồn ào. Không nổi bật. Em cứ như tan ra, hòa lẫn vào bao người đi trên phố. Em cứ thế. Nhưng rồi, em lại tỏa ra thứ ánh sáng huyễn hoặc, diệu kì qua nụ cười, ánh mắt. Em hệt như một giấc mơ. Lúc thì quá rõ nét, lúc lại mờ ảo đến mơ hồ.
Vũ nhìn theo hình dáng bé nhỏ của em, cười ngu ngơ. Không biết tình cảm của Vũ bây giờ có phải đơn thuần là tình yêu của một anh nhà văn với nàng thơ của cuộc đời mình không nhỉ? Em không đẹp. Em chỉ dễ thương với đôi mắt biết nói và ánh nhìn sâu thăm thẳm. Em quay lại, dường như em đã nhìn thấy Vũ nhưng em không cười chào Vũ, hay là bước lại gần mà em nhanh chóng thu lại nụ cười ấy và rảo bước đi lẫn vào đám đông. Vì sao? Vì sao em lại lẩn trốn Vũ?
***
Anh là Gió, em là Mây, người ấy là cơn Mưa bất chợt…
Vũ cứ bước đi mà không định hình được bước chân sẽ đi đến chốn nào. Vũ đi, cứ đi về phía trước. Em ở đâu trong dòng người xô bồ, ồn ào ấy? Em lẩn trốn nơi nào hay là em đã như đám mây trên kia, tan ra và hoàn toàn biến mất?
Vũ chợt sững người, đứng lại. Ánh mắt Vũ dừng lại nơi cánh đồng cỏ lau trắng. Cỏ lau khoác chiếc áo màu nắng sớm, nương mình theo làn gió và đùa nghịch với nàng bướm trắng cô đơn.
Phải. Là em đấy.
Em mặc bộ váy trắng liền thân, bước vào giữa cánh đồng cỏ lau và nghiêng mình chụp những tấm ảnh đắt giá. Từ khi nào em như con thiêu thân lao vào đốm sáng, say mê với ống kính và thiên nhiên. Em cũng không biết nữa. Và Vũ cũng không thể đoán biết được em thay đổi từ khi nào. Trong những giờ học thêm tiếng Trung ít ỏi trên trung tâm vào những tối cố định, Vũ đã từng thấy em ngồi im lặng ở góc phòng, chăm chú đọc sách trong giờ giải lao. Nhưng rồi, sau một vài buổi tối vắng em trên lớp, em trở lại với nét mặt mệt mỏi và ánh mắt sao thật buồn. Em vẫn học nhưng không còn ôm quyển tiểu thuyết vào giờ ra chơi. Có đôi ba hôm em lên lớp muộn và trong cái ba lô của em, Vũ vô tình bắt gặp chiếc máy ảnh cơ nặng trịch và trên khuôn mặt gầy gò của em luôn hiện lên nụ cười thật nhẹ.
- Anh chụp em sao?
Vũ giật mình khi nghe thấy giọng em ở ngay bên cạnh. Vũ quay sang nhìn em. Em đứng đấy, sát bên cạnh Vũ và đôi mắt chăm chú nhìn vào màn hình cái máy ảnh của anh.
- Em mượn xem nhé! Được không?
Vũ gật đầu. Rồi cứ nhẹ nhàng và khó đoán như thế, em từ từ rút cái máy ảnh trên tay anh ra và xem tất cả những tấm hình Vũ chụp trong máy.
- Anh xin lỗi…- Vũ lắp bắp.
- Anh có thể rửa mấy tấm hình này cho em được không?- em dường như không nghe thấy câu xin lỗi của Vũ mà chỉ say mê với những tấm hình chụp.- Nhưng em thấy rửa hình đen trắng sẽ đẹp hơn anh à.
- Ừ.- Vũ máy móc gật đầu.
- Anh có nghe thấy em nói gì không?- em nhìn Vũ nghi hoặc.
- Anh…
- Em nói là mấy tấm hình này rửa đen trắng thì đẹp hơn và nhìn tạo nên nhiều cảm xúc.- em kiên nhẫn lặp lại.
Vũ nhìn vào mấy tấm hình em đang tua đi tua lại trên máy. “Ừ nhỉ! Nếu những tấm hình này mà rửa màu đen trắng thì sẽ rất đẹp và tạo cảm giác xưa cũ, mà lại rất buồn.”.
- Anh thường đi rửa ở tiệm hay là tự tay rửa hình ạ?
- Anh à? Anh thường ra tiệm nhờ người ta rửa.
- Vậy à?- em ngước nhìn Vũ một lát rồi lại cắm cúi nhìn vào cái máy ảnh.- Em biết có một căn phòng tối, chuyên dùng để rửa hình…
- Tự tay em rửa hình mình chụp sao?- Vũ nhìn em, ngạc nhiên hỏi.
- Em cũng chỉ biết chút ít thôi. Không chuyên nghiệp nhưng đủ để bảo đảm an toàn cho chính mình…- em nháy mắt, mỉm cười nói.
Vũ đứng đó. Là gió mang đến vị ngọt cho vị giác hay là chính em mang đến vị ngọt cho trái tim?
***
Anh là Gió, em là Mây. Có khi nào lúc cơn Gió tỉnh giấc, Mây đã phiêu bạt tận chốn xa xôi.
Vũ ngồi chờ em ở trong một quán café mang đậm chất nghệ thuật quen thuộc. Em bước đến như mang theo ánh nắng của những ngày đầu đông. Đã hơn 5 tháng kể từ ngày Vũ cùng em rửa ảnh, mối quan hệ của Vũ và em dường như đã tiến thêm được mấy bước dài. Em kéo ghế ngồi xuống trước mặt Vũ và đẩy về phía Vũ một phong bì dày cộm.
- Em rửa hình xong rồi à?
Em mỉm cười và khẽ gật đầu. Vũ cầm phong bì lên và dán mắt vào những tấm ảnh em mới rửa. Từng tấm ảnh, từng tấm ảnh lướt qua trước mắt Vũ như tô vẽ lên cuộc sống sinh động đang không ngừng thay đổi bên ngoài ô cửa kính. Cuộc sống ấy có lúc thì êm đềm như những vần thơ, nhưng lại có lúc quá xô bồ làm cho người ta thấy mệt mỏi. Tất cả cảm xúc trong cơ thể Vũ dường như ùa đến dồn dập, có quá nhiều thứ cảm giác không thể nào gọi tên. Vũ đặt những tấm ảnh xuống và ngước mắt nhìn người con gái ngồi trước mặt mình đang cầm điện thoại nhắn tin, mà nét mặt không hề che giấu những cảm xúc ngọt ngào.
Em lại nhắn tin cho anh.
Em vẫn luôn như thế. Dường như cứ đúng một khoảng thời gian nào đó, hoặc đôi lúc là chẳng vì nguyên do gì, em lại cầm điện thoại lên và nhắn tin cho người con trai đang nằm im lìm trong bệnh viện. Người ấy là Phong. Vũ đã từng gặp qua anh. Không phải là trong bốn bức tường chật hẹp nơi bệnh viện sực mùi thuốc sát trùng mà là trong một lần họp mặt những người yêu chụp ảnh.
Anh là một ngôi sao sáng, là một nhiếp ảnh gia tài năng đạt được một vài giải thưởng cụ thể. Anh đi nhiều, say mê vào những khung cảnh trước mắt nhưng dường như trái tim anh, chưa bao giờ quên đi người con gái bé nhỏ chờ anh trở về sau những chuyến đi xa. Và chuyến đi lần đó là một tai nạn, buộc anh phải trở về và nằm im lìm trong bốn bức tường lạnh lẽo. Vũ đã đưa anh về thành phố nhưng chưa kịp gặp người nhà của anh thì có việc phải đi. Ấy thế mà, Trái Đất thật tròn. Vũ đã gặp người yêu của anh_người anh luôn nhắc đến với đôi mắt chứa chan tình cảm. Và bây giờ, em đang ngồi trước mặt Vũ.
- Em yêu anh Phong bao lâu rồi?- Vũ cất tiếng hỏi, Vũ thấy cổ họng mình nghẹn đắng.
Em ngước mắt nhìn Vũ, cất chiếc điện thoại đi và đưa mắt nhìn ra ngoài ô cửa sổ.
- Chắc là cũng 3 năm rồi anh à…
- Vậy sao?- giọng Vũ khô khốc, dường như muốn vỡ vụn.
Em không nhìn Vũ cũng không nói thêm câu nào. Cuộc nói chuyện rơi vào im lặng và cả hai người như chìm vào những dòng suy nghĩ miên man.
Vũ yêu em. Vũ biết rằng cảm xúc này là thứ cảm xúc rất nguy hiểm. Vì Vũ là bạn anh, và vì anh là người yêu của em. Vũ phải làm sao đây khi trái tim cứ thế lỗi nhịp và lí trí thì cứ bắt Vũ phải kiềm chế bản thân mình?
Vũ thở dài mệt mỏi. Em đưa mắt nhìn Vũ và rồi cố nén tiếng thở dài. Em cúi nhìn ly sinh tố đang tan gần hết đá ở trước mặt. Cảm giác của em dành cho Vũ là gì nhỉ?
Tình yêu?
Không.
Tình bạn?
Không đúng.
Tình anh em?
Càng không phải.
Vậy… là cái gì?
Em thấy rất hoang mang và chông chênh. Có nhiều lúc, em muốn trốn chạy. Em yêu anh. Điều đó không hề thay đổi. Nhưng còn với Vũ? Chẳng lẽ trái tim em lại có thể rung động vì cả hai người cùng một lúc sao?
Em đưa ngón tay lên, cẩn thận lau đi giọt nước mắt vô tình hoen ướt đôi mi.
- Vân à.
Em đưa mắt nhìn Vũ.
- Anh biết, anh làm như thế này là không đúng.- Vũ ngừng một lúc rồi tiếp lời.- Anh muốn nói rằng…
Hai bàn tay em giấu dưới bàn, nắm chặt lấy nhau. Đôi mắt của em chở bao nhiêu thứ cảm xúc không thể định hình. Em không biết, em phải làm sao. Và thực sâu trong trái tim em, em muốn gì?
- Anh yêu em, Vân à…
***
Anh là Gió, em là Mây…
Đầu ngón tay anh nhúc nhích. Mi mắt anh khẽ động đậy. Ánh nắng ban sáng thật biết làm chói mắt người khác. Anh nheo nheo mắt, nhìn xung quanh và dừng ánh nhìn lại nơi quyển tiểu thuyết để ở đầu giường. Ai là ai của ai. Anh mỉm cười thật nhẹ. “Cô bé này. Em vẫn thích đọc tiểu thuyết sao?”. Anh đưa tay cầm quyển tiểu thuyết lên, dường như hơi ấm của em vẫn như tồn tại đâu đây. Bất giác, anh muốn gọi điện cho em, ngay lập tức. Nhưng làm sao đây?
- Phong… con tỉnh dậy rồi à?- mẹ anh vừa đẩy cửa bước vào, nhìn thấy liền vui mừng chạy lại rồi lại cuống cuồng chạy ra gọi bác sĩ.
Sau những thủ tục kiểm tra mang tính bắt buộc và nhận được những kết quả khả quan, anh nhìn mẹ mình. Mẹ anh đã gầy đi rất nhiều và nét tiều tụy như in hằn lên khuôn mặt mẹ. Anh với tay về phía mẹ và ngay lập tức, hơi ấm bàn tay mẹ truyền vào bàn tay to lớn của anh.
- Con không cần nói gì hết.
Anh nhìn mẹ, khe khẽ gật đầu. Bây giờ, thật sự anh cũng không biết phải nói gì cả. Anh không biết nên bắt đầu từ đâu.
- Con đã nằm như thế hơn 8 tháng. Có nhiều lúc các bác sĩ nói rằng, nên để cho con ra đi thanh thản. Nhưng… con biết không? Mẹ và Vân… thật sự là không nỡ. Con bé ấy, ngày nào cũng vào thăm con. Thời gian đầu nó ngồi cạnh con mà cứ như người mất hồn…
Mẹ anh lặng đi và chầm chậm đưa tay lau những giọt nước mắt.
- Mẹ thật sự là không nỡ. Nhưng mẹ không thể ích kỉ giữ Vân lại bên con khi không biết rồi con sẽ sống chết như thế nào…
Mẹ mở ngăn kéo cái tủ đầu giường, lấy ra chiếc điện thoại của anh và cẩn thận nhét vào tay anh.
- Bệnh viện có yêu cầu là không sử dụng điện thoại di động. Nhưng mẹ không an tâm khi nhìn Vân như vậy, nên… mẹ để điện thoại chế độ im lặng và luôn luôn mở. Trong điện thoại này, là một phần những tin nhắn Vân gửi cho con trong suốt thời gian con nằm viện.- mẹ anh ngừng một lát rồi nói tiếp.- Còn rất nhiều tin nhắn nhưng mẹ đã chuyển vào máy tính và lưu vào đó cho con. Mẹ tin rằng có một ngày con sẽ đọc được nó và…
Anh nhìn chăm chăm vào chiếc điện thoại và rồi như sợ làm bay mất những dấu yêu đã bị bỏ quên quá lâu, anh chậm rãi mở từng tin nhắn ra đọc.
Khóe mắt anh cay cay.
Nước mắt anh rơi xuống.
Giọt nước mắt vỡ tan.
Nắm chặt chiếc điện thoại trong bàn tay, anh đưa đôi mắt nhìn ra bầu trời bên ngoài khung cửa sổ. Có áng mây nào lờ lững chưa chịu bay. Anh khẽ mỉm cười, ấn nhanh bàn phím điện thoại mà không cần nhìn màn hình. Ánh mắt anh vẫn cứ hướng về phía áng mây trắng xốp ngoài cửa sổ như anh sợ, chỉ cần rời mắt khỏi áng mây ấy một chút thôi cũng làm anh mất em mãi mãi.
Tin nhắn đã gửi đi rồi. Anh khép mi mắt cùng với nụ cười mãn nguyện.
“Mây là người yêu thương nhất của Gió. Hẹn em vào một ngày đẹp trời.”.
Hôm nay.
Trời nắng đẹp.[/size]
Anh là Gió, em là Mây…
Anh là người luôn phiêu bạt và chẳng bao giờ muốn đứng yên tại một chỗ. Anh thích dịch chuyển và đưa tất cả mọi vẻ đẹp trên đời vào ống kính của mình. Anh luôn đi tìm cái mới lạ, độc đáo nhưng cũng chẳng bỏ lỡ bất cứ điều nhỏ bé, bình dị nào. Anh yêu cuộc sống này.
Em là người tĩnh lặng và có thể ngồi hàng giờ bên những quyển sách. Em thích ngồi cạnh cửa sổ và thích ngước nhìn bầu trời xanh trong, thu tất cả những vẻ đẹp vốn có của thiên nhiên vào đôi mắt long lanh ước vọng. Em luôn hài lòng với cuộc sống diễn ra trên những trang tiểu thuyết, trong những câu chữ nhẹ nhàng, sinh động. Em yêu thế giới này.
***
Anh là Gió, em là Mây… Nhưng sao hôm nay Gió không còn là Gió?
Anh nằm thiêm thiếp trên giường không biết được bao lâu rồi. Em cứ thế ngồi bên giường anh, cúi đầu đọc quyển tiểu thuyết dày cộm kê trên đùi, thi thoảng lại ngước lên nhìn anh. Anh vẫn ngủ.
- Vân à, con về nghỉ đi!- một người phụ nữ trung niên mở cửa bước vào phòng.
- Dạ. Con chào bác!- Vân cầm quyển tiểu thuyết đặt lên bàn rồi đứng dậy nhìn người phụ nữ ấy, khẽ cúi đầu chào rồi quay lại nhìn anh.- Anh Phong, em về nhé! Sáng mai em lại đến nghen.
Vân kẹp cái đánh dấu trang vào, gấp sách lại rồi cất vào chiếc cặp chéo của mình. Khoác áo khoác, đeo cặp cẩn thận, em nhìn người phụ nữ_mẹ anh mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
- Bác nhớ giữ gìn sức khỏe nhé! Mai con sẽ vào sớm ạ.
- Con cũng ráng giữ sức khỏe.- mẹ anh hiền từ nhìn em.- Mà mai, con ở nhà nghỉ ngơi cho lại sức, thư thả rồi vào cũng được. Bác không sao đâu mà.
- Dạ…- em định nói gì đấy nhưng rồi lại thôi, cúi đầu chào và bước ra cửa.- Con biết rồi ạ. Con chào bác con về.
Em không muốn nói những lời khách sáo, những lời từ chối. Bác nói sao em nghe vậy. Em không đến sớm nhưng cũng không ở nhà ngủ đâu. Em còn nhiều việc phải làm mà.
***
Anh là Gió, em là Mây… Mây cứ trôi lờ lững trên bầu trời chờ một cơn Gió ghé thăm.
Em cẩn thận lấy cái máy ảnh cơ nặng trịch từ trong túi ra, đeo vào cổ rồi bắt đầu hành trình đi tìm cái đẹp. Từ ngày anh nằm ngủ, mơ một giấc mơ yên bình, em đã cầm máy ảnh lên, thay anh đi khắp các ngõ hẻm trong thành phố Hồ Chí Minh ồn ào và náo nhiệt để tìm được những khoảnh khắc đẹp, những giây phút đắt giá. Trước khi quen anh, em không thích đi nhiều nơi, khám phá nhiều chỗ mà chỉ thích ngồi ở đâu đó mà tận hưởng vẻ bình yên của cuộc sống. Nhưng… anh đến, anh chỉ cho em cách chạy vượt lên, đón đầu cuộc sống. Những khoảnh khắc có một không hai được anh nâng niu đưa vào trong tấm ảnh. Anh đã chỉ cho em biết những hạt mưa nhảy múa trên mặt đường như thế nào, anh chứng minh cho em xem cánh đồng cỏ lau yêu cơn gió ra sao… Để rồi, em chợt giật mình nhận ra cuộc sống thực còn đẹp hơn trong tiểu thuyết.
Ô kìa! Ở một góc nhỏ nào đó trong công viên, một cậu bé đang mải ăn kem và lỡ tay để vuột mất một chùm bong bóng. Em khom người, đưa máy ảnh lên và trong tíc tắc, ánh mắt nuối tiếc nhìn theo chùm bóng bay của cậu bé đã được em thu vào trong pô ảnh. Kia nữa! Nụ cười ấm áp của một cụ già đang ngắm nhìn những đứa cháu vây quanh mình đòi nghe những câu chuyện thần tiên. Em khẽ nở một nụ cười.
- Này cô bé!- một giọng nói vang lên.
Em đứng thẳng người dậy, ngước nhìn người vừa có ý bắt chuyện với em, nheo mắt chờ đợi.
- Mình làm quen nhé! Anh tên Vũ. Em tên là gì?
Em mỉm cười khó hiểu rồi đưa tay lên ra tín hiệu câm. Người ấy bỗng chốc sững người. Em đưa tay lên vẫy và nhanh chóng lẫn vào đám đông.
***
Anh là Gió, em là Mây… Mây yêu Gió dù biết dẫu mai này, Gió có thể chẳng ở bên Mây mãi mãi.
Em ngồi xuống một băng ghế đá, khẽ đấm nhè nhẹ chân mình rồi đưa mắt nhìn xung quanh. Phố đã lên đèn. Ánh đèn vàng ấm áp, dìu dịu và ngập tràn hạnh phúc. Người người đi qua trước mắt em, tay trong tay hạnh phúc. Những đứa trẻ nô đùa vui vẻ rồi khi mệt mỏi lại chạy sà vào lòng bố mẹ. Bao nhiêu người hạnh phúc. Em ngồi đây một mình. Em thầm ghen tị. Em ao ước có anh bên em ngay lúc này nhưng không thể.
Có cơn gió cuối thu nào thổi đến. Lạnh. Em co người lại, lấy áo khoác từ trong cặp ra rồi khoác vào người. Dựng cao cổ áo nhưng sao vẫn thấy lạnh. Lạnh buốt. Em vòng tay tự ôm lấy mình và khẽ thở dài mệt nhọc. Em muốn đến bệnh viện thăm anh, muốn gặp anh ngay bây giờ. Nhưng trong một góc nào đó của con tim lí trí, em biết em còn việc phải làm thay anh.
“Em lạnh lắm à?”- một tờ giấy nhỏ với nét chữ nghiêng nghiêng, mạnh mẽ xuất hiện trước mắt em.
Em ngẩng lên. Là anh Vũ. Em khẽ lắc đầu rồi toan đứng dậy, tiếp tục cuộc hành trình của mình mà không quan tâm đến Vũ. Em là như thế. Em luôn thờ ơ với người xa lạ. Anh quen được em là một thử thách. Thử thách của định mệnh hay thử thách của tình yêu?
- Vì sao vậy?- Vũ nắm tay em kéo lại.- Vân à.
Em nhìn Vũ, ánh mắt hoảng hốt xen lẫn sự kinh ngạc.
- Em học cùng anh lớp tiếng Trung…
Em hít một hơi thật sâu, mỉm cười ngước nhìn Vũ rồi rút tay ra.
- Dạ. Em chào anh. Có chuyện gì không ạ?
- Anh chỉ muốn bắt chuyện với em thôi.- Vũ nhìn em, mỉm cười thân thiện.
- Vậy ạ? Em có chút việc phải đi rồi. Hẹn anh khi khác nói chuyện nhé!- em cười xa cách, nói.
Vũ khe khẽ gật đầu, định nói chuyện gì đó nhưng rồi lại thôi. Em cúi đầu thay lời chào, khẽ lách người tránh Vũ rồi bước thẳng về phía trước. Vũ nhìn theo em, câu hỏi cố nén trong lòng ban nãy đã bật ra ở đầu môi:
- Vì sao em không hỏi anh là đã biết tên em, mà vẫn giả vờ để làm quen với em kia chứ?
Em quay đầu lại, nhìn xoáy thẳng vào đôi mắt Vũ, lắc đầu chậm rãi rồi quay người bước đi tiếp.
***
Điện thoại anh báo có tin nhắn mới. Mẹ anh nhìn màn hình, khẽ thở dài rồi cầm máy đi sạc pin. Từ ngày anh gặp tai nạn, chưa một lần nào máy anh tắt nguồn cả. Bởi vì mẹ anh biết, hàng ngày đều có một người nhắn tin cho anh, đều đặn. Những tin nhắn ấy lưu đầy trong bộ nhớ máy, đong đầy những cảm xúc yêu thương và niềm hy vọng. Không biết bao giờ anh mới có thể tỉnh dậy để đọc những tin nhắn này đây? Mẹ anh không phải không muốn khuyên người ấy từ bỏ, mà bởi vì bao nhiêu lần khuyên, người ấy cũng chỉ im lặng lắng nghe và kiên nhẫn chờ đợi. Không bỏ cuộc.
***
Anh là Gió, em là Mây…
Sáng sớm, em vươn vai thức dậy. Một ngày mới lại bắt đầu.
Em với tay lấy điện thoại ở đầu giường, nhắn một cái tin nhắn quen thuộc vào số điện thoại thân thương. Em biết, sẽ không có bất cứ tin nhắn trả lời nào cả. Nhưng em vẫn muốn nhắn và em vẫn luôn mong chờ tin nhắn hồi âm, dù tất cả, chỉ là tia hy vọng rất mong manh.
Nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân, thay đồ rồi em lại khoác chiếc cặp chéo cùng cái máy ảnh và rảo bước xuống phố. Thành phố buổi sớm đẹp diệu kỳ. Một vẻ đẹp tươi mới, dịu dàng và quyến rũ. Em nheo mắt, ngắm góc phố này, nhìn con đường kia. Những gánh hàng rong băng nhanh qua biết bao con phố. Những cô cậu học sinh cất bước nhanh đến trường. Cuộc sống vội vã và hối hả. Nhịp sống nhanh như lớp lớp sóng xô. Em đưa máy ảnh lên, chuyên nghiệp thu vào ống kính của mình những hình ảnh bình thường của cuộc sống hàng ngày. Ngày nào cũng thế nhưng trong những tấm ảnh em rửa ra không có tấm nào trùng tấm nào; vì cuộc sống là luôn vận động, luôn biến đổi không ngừng. “Anh ơi, hôm nay trời đẹp lắm!”
Và người ấy là Mưa…
Vũ nhanh chóng thu vào ống kính của mình nụ cười hiếm hoi của em, hoặc giả đó là nụ cười thanh thản nhất của em mà Vũ từng bắt gặp. Em dịu dàng và trong sáng như một thiên thần trong câu chuyện cổ tích. Em bí ẩn như những áng mây trắng lững lờ trôi ngang bầu trời. Và như thế, áng mây ấy trôi vào cuộc đời Vũ. Không ồn ào. Không nổi bật. Em cứ như tan ra, hòa lẫn vào bao người đi trên phố. Em cứ thế. Nhưng rồi, em lại tỏa ra thứ ánh sáng huyễn hoặc, diệu kì qua nụ cười, ánh mắt. Em hệt như một giấc mơ. Lúc thì quá rõ nét, lúc lại mờ ảo đến mơ hồ.
Vũ nhìn theo hình dáng bé nhỏ của em, cười ngu ngơ. Không biết tình cảm của Vũ bây giờ có phải đơn thuần là tình yêu của một anh nhà văn với nàng thơ của cuộc đời mình không nhỉ? Em không đẹp. Em chỉ dễ thương với đôi mắt biết nói và ánh nhìn sâu thăm thẳm. Em quay lại, dường như em đã nhìn thấy Vũ nhưng em không cười chào Vũ, hay là bước lại gần mà em nhanh chóng thu lại nụ cười ấy và rảo bước đi lẫn vào đám đông. Vì sao? Vì sao em lại lẩn trốn Vũ?
***
Anh là Gió, em là Mây, người ấy là cơn Mưa bất chợt…
Vũ cứ bước đi mà không định hình được bước chân sẽ đi đến chốn nào. Vũ đi, cứ đi về phía trước. Em ở đâu trong dòng người xô bồ, ồn ào ấy? Em lẩn trốn nơi nào hay là em đã như đám mây trên kia, tan ra và hoàn toàn biến mất?
Vũ chợt sững người, đứng lại. Ánh mắt Vũ dừng lại nơi cánh đồng cỏ lau trắng. Cỏ lau khoác chiếc áo màu nắng sớm, nương mình theo làn gió và đùa nghịch với nàng bướm trắng cô đơn.
Phải. Là em đấy.
Em mặc bộ váy trắng liền thân, bước vào giữa cánh đồng cỏ lau và nghiêng mình chụp những tấm ảnh đắt giá. Từ khi nào em như con thiêu thân lao vào đốm sáng, say mê với ống kính và thiên nhiên. Em cũng không biết nữa. Và Vũ cũng không thể đoán biết được em thay đổi từ khi nào. Trong những giờ học thêm tiếng Trung ít ỏi trên trung tâm vào những tối cố định, Vũ đã từng thấy em ngồi im lặng ở góc phòng, chăm chú đọc sách trong giờ giải lao. Nhưng rồi, sau một vài buổi tối vắng em trên lớp, em trở lại với nét mặt mệt mỏi và ánh mắt sao thật buồn. Em vẫn học nhưng không còn ôm quyển tiểu thuyết vào giờ ra chơi. Có đôi ba hôm em lên lớp muộn và trong cái ba lô của em, Vũ vô tình bắt gặp chiếc máy ảnh cơ nặng trịch và trên khuôn mặt gầy gò của em luôn hiện lên nụ cười thật nhẹ.
- Anh chụp em sao?
Vũ giật mình khi nghe thấy giọng em ở ngay bên cạnh. Vũ quay sang nhìn em. Em đứng đấy, sát bên cạnh Vũ và đôi mắt chăm chú nhìn vào màn hình cái máy ảnh của anh.
- Em mượn xem nhé! Được không?
Vũ gật đầu. Rồi cứ nhẹ nhàng và khó đoán như thế, em từ từ rút cái máy ảnh trên tay anh ra và xem tất cả những tấm hình Vũ chụp trong máy.
- Anh xin lỗi…- Vũ lắp bắp.
- Anh có thể rửa mấy tấm hình này cho em được không?- em dường như không nghe thấy câu xin lỗi của Vũ mà chỉ say mê với những tấm hình chụp.- Nhưng em thấy rửa hình đen trắng sẽ đẹp hơn anh à.
- Ừ.- Vũ máy móc gật đầu.
- Anh có nghe thấy em nói gì không?- em nhìn Vũ nghi hoặc.
- Anh…
- Em nói là mấy tấm hình này rửa đen trắng thì đẹp hơn và nhìn tạo nên nhiều cảm xúc.- em kiên nhẫn lặp lại.
Vũ nhìn vào mấy tấm hình em đang tua đi tua lại trên máy. “Ừ nhỉ! Nếu những tấm hình này mà rửa màu đen trắng thì sẽ rất đẹp và tạo cảm giác xưa cũ, mà lại rất buồn.”.
- Anh thường đi rửa ở tiệm hay là tự tay rửa hình ạ?
- Anh à? Anh thường ra tiệm nhờ người ta rửa.
- Vậy à?- em ngước nhìn Vũ một lát rồi lại cắm cúi nhìn vào cái máy ảnh.- Em biết có một căn phòng tối, chuyên dùng để rửa hình…
- Tự tay em rửa hình mình chụp sao?- Vũ nhìn em, ngạc nhiên hỏi.
- Em cũng chỉ biết chút ít thôi. Không chuyên nghiệp nhưng đủ để bảo đảm an toàn cho chính mình…- em nháy mắt, mỉm cười nói.
Vũ đứng đó. Là gió mang đến vị ngọt cho vị giác hay là chính em mang đến vị ngọt cho trái tim?
***
Anh là Gió, em là Mây. Có khi nào lúc cơn Gió tỉnh giấc, Mây đã phiêu bạt tận chốn xa xôi.
Vũ ngồi chờ em ở trong một quán café mang đậm chất nghệ thuật quen thuộc. Em bước đến như mang theo ánh nắng của những ngày đầu đông. Đã hơn 5 tháng kể từ ngày Vũ cùng em rửa ảnh, mối quan hệ của Vũ và em dường như đã tiến thêm được mấy bước dài. Em kéo ghế ngồi xuống trước mặt Vũ và đẩy về phía Vũ một phong bì dày cộm.
- Em rửa hình xong rồi à?
Em mỉm cười và khẽ gật đầu. Vũ cầm phong bì lên và dán mắt vào những tấm ảnh em mới rửa. Từng tấm ảnh, từng tấm ảnh lướt qua trước mắt Vũ như tô vẽ lên cuộc sống sinh động đang không ngừng thay đổi bên ngoài ô cửa kính. Cuộc sống ấy có lúc thì êm đềm như những vần thơ, nhưng lại có lúc quá xô bồ làm cho người ta thấy mệt mỏi. Tất cả cảm xúc trong cơ thể Vũ dường như ùa đến dồn dập, có quá nhiều thứ cảm giác không thể nào gọi tên. Vũ đặt những tấm ảnh xuống và ngước mắt nhìn người con gái ngồi trước mặt mình đang cầm điện thoại nhắn tin, mà nét mặt không hề che giấu những cảm xúc ngọt ngào.
Em lại nhắn tin cho anh.
Em vẫn luôn như thế. Dường như cứ đúng một khoảng thời gian nào đó, hoặc đôi lúc là chẳng vì nguyên do gì, em lại cầm điện thoại lên và nhắn tin cho người con trai đang nằm im lìm trong bệnh viện. Người ấy là Phong. Vũ đã từng gặp qua anh. Không phải là trong bốn bức tường chật hẹp nơi bệnh viện sực mùi thuốc sát trùng mà là trong một lần họp mặt những người yêu chụp ảnh.
Anh là một ngôi sao sáng, là một nhiếp ảnh gia tài năng đạt được một vài giải thưởng cụ thể. Anh đi nhiều, say mê vào những khung cảnh trước mắt nhưng dường như trái tim anh, chưa bao giờ quên đi người con gái bé nhỏ chờ anh trở về sau những chuyến đi xa. Và chuyến đi lần đó là một tai nạn, buộc anh phải trở về và nằm im lìm trong bốn bức tường lạnh lẽo. Vũ đã đưa anh về thành phố nhưng chưa kịp gặp người nhà của anh thì có việc phải đi. Ấy thế mà, Trái Đất thật tròn. Vũ đã gặp người yêu của anh_người anh luôn nhắc đến với đôi mắt chứa chan tình cảm. Và bây giờ, em đang ngồi trước mặt Vũ.
- Em yêu anh Phong bao lâu rồi?- Vũ cất tiếng hỏi, Vũ thấy cổ họng mình nghẹn đắng.
Em ngước mắt nhìn Vũ, cất chiếc điện thoại đi và đưa mắt nhìn ra ngoài ô cửa sổ.
- Chắc là cũng 3 năm rồi anh à…
- Vậy sao?- giọng Vũ khô khốc, dường như muốn vỡ vụn.
Em không nhìn Vũ cũng không nói thêm câu nào. Cuộc nói chuyện rơi vào im lặng và cả hai người như chìm vào những dòng suy nghĩ miên man.
Vũ yêu em. Vũ biết rằng cảm xúc này là thứ cảm xúc rất nguy hiểm. Vì Vũ là bạn anh, và vì anh là người yêu của em. Vũ phải làm sao đây khi trái tim cứ thế lỗi nhịp và lí trí thì cứ bắt Vũ phải kiềm chế bản thân mình?
Vũ thở dài mệt mỏi. Em đưa mắt nhìn Vũ và rồi cố nén tiếng thở dài. Em cúi nhìn ly sinh tố đang tan gần hết đá ở trước mặt. Cảm giác của em dành cho Vũ là gì nhỉ?
Tình yêu?
Không.
Tình bạn?
Không đúng.
Tình anh em?
Càng không phải.
Vậy… là cái gì?
Em thấy rất hoang mang và chông chênh. Có nhiều lúc, em muốn trốn chạy. Em yêu anh. Điều đó không hề thay đổi. Nhưng còn với Vũ? Chẳng lẽ trái tim em lại có thể rung động vì cả hai người cùng một lúc sao?
Em đưa ngón tay lên, cẩn thận lau đi giọt nước mắt vô tình hoen ướt đôi mi.
- Vân à.
Em đưa mắt nhìn Vũ.
- Anh biết, anh làm như thế này là không đúng.- Vũ ngừng một lúc rồi tiếp lời.- Anh muốn nói rằng…
Hai bàn tay em giấu dưới bàn, nắm chặt lấy nhau. Đôi mắt của em chở bao nhiêu thứ cảm xúc không thể định hình. Em không biết, em phải làm sao. Và thực sâu trong trái tim em, em muốn gì?
- Anh yêu em, Vân à…
***
Anh là Gió, em là Mây…
Đầu ngón tay anh nhúc nhích. Mi mắt anh khẽ động đậy. Ánh nắng ban sáng thật biết làm chói mắt người khác. Anh nheo nheo mắt, nhìn xung quanh và dừng ánh nhìn lại nơi quyển tiểu thuyết để ở đầu giường. Ai là ai của ai. Anh mỉm cười thật nhẹ. “Cô bé này. Em vẫn thích đọc tiểu thuyết sao?”. Anh đưa tay cầm quyển tiểu thuyết lên, dường như hơi ấm của em vẫn như tồn tại đâu đây. Bất giác, anh muốn gọi điện cho em, ngay lập tức. Nhưng làm sao đây?
- Phong… con tỉnh dậy rồi à?- mẹ anh vừa đẩy cửa bước vào, nhìn thấy liền vui mừng chạy lại rồi lại cuống cuồng chạy ra gọi bác sĩ.
Sau những thủ tục kiểm tra mang tính bắt buộc và nhận được những kết quả khả quan, anh nhìn mẹ mình. Mẹ anh đã gầy đi rất nhiều và nét tiều tụy như in hằn lên khuôn mặt mẹ. Anh với tay về phía mẹ và ngay lập tức, hơi ấm bàn tay mẹ truyền vào bàn tay to lớn của anh.
- Con không cần nói gì hết.
Anh nhìn mẹ, khe khẽ gật đầu. Bây giờ, thật sự anh cũng không biết phải nói gì cả. Anh không biết nên bắt đầu từ đâu.
- Con đã nằm như thế hơn 8 tháng. Có nhiều lúc các bác sĩ nói rằng, nên để cho con ra đi thanh thản. Nhưng… con biết không? Mẹ và Vân… thật sự là không nỡ. Con bé ấy, ngày nào cũng vào thăm con. Thời gian đầu nó ngồi cạnh con mà cứ như người mất hồn…
Mẹ anh lặng đi và chầm chậm đưa tay lau những giọt nước mắt.
- Mẹ thật sự là không nỡ. Nhưng mẹ không thể ích kỉ giữ Vân lại bên con khi không biết rồi con sẽ sống chết như thế nào…
Mẹ mở ngăn kéo cái tủ đầu giường, lấy ra chiếc điện thoại của anh và cẩn thận nhét vào tay anh.
- Bệnh viện có yêu cầu là không sử dụng điện thoại di động. Nhưng mẹ không an tâm khi nhìn Vân như vậy, nên… mẹ để điện thoại chế độ im lặng và luôn luôn mở. Trong điện thoại này, là một phần những tin nhắn Vân gửi cho con trong suốt thời gian con nằm viện.- mẹ anh ngừng một lát rồi nói tiếp.- Còn rất nhiều tin nhắn nhưng mẹ đã chuyển vào máy tính và lưu vào đó cho con. Mẹ tin rằng có một ngày con sẽ đọc được nó và…
Anh nhìn chăm chăm vào chiếc điện thoại và rồi như sợ làm bay mất những dấu yêu đã bị bỏ quên quá lâu, anh chậm rãi mở từng tin nhắn ra đọc.
Khóe mắt anh cay cay.
Nước mắt anh rơi xuống.
Giọt nước mắt vỡ tan.
Nắm chặt chiếc điện thoại trong bàn tay, anh đưa đôi mắt nhìn ra bầu trời bên ngoài khung cửa sổ. Có áng mây nào lờ lững chưa chịu bay. Anh khẽ mỉm cười, ấn nhanh bàn phím điện thoại mà không cần nhìn màn hình. Ánh mắt anh vẫn cứ hướng về phía áng mây trắng xốp ngoài cửa sổ như anh sợ, chỉ cần rời mắt khỏi áng mây ấy một chút thôi cũng làm anh mất em mãi mãi.
Tin nhắn đã gửi đi rồi. Anh khép mi mắt cùng với nụ cười mãn nguyện.
“Mây là người yêu thương nhất của Gió. Hẹn em vào một ngày đẹp trời.”.
Hôm nay.
Trời nắng đẹp.[/size]
thao_le_87- Tổng số bài gửi : 16
Join date : 16/11/2011
Similar topics
» Tinh Yeu La Gi???
» KHÚC TÌNH CHO THỤY VƯỢT THỜI GIAN
» Liên Khúc Bụi Đời
» Khuc thuy du
» Câu chuyện Tình Yêu!!!
» KHÚC TÌNH CHO THỤY VƯỢT THỜI GIAN
» Liên Khúc Bụi Đời
» Khuc thuy du
» Câu chuyện Tình Yêu!!!
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
|
|